Chương trước
Chương 139 : Hạt giống linh thực thượng cổ (1)  
Chương 129 : Chết rồi vẫn còn hận anh (1)   Chương 130 : Chết rồi vẫn còn hận anh (2)   Chương 131 : Thế mà lại có người dám nói mình mắc bệnh trầm cảm trước mặt Từ Huyền!   Chương 132 : Lúc còn bé học tập cho giỏi, trưởng thành thì biến thành trâu bò cho xã hội (1)   Chương 133 : Lúc còn bé học tập cho giỏi, trưởng thành thì biến thành trâu bò cho xã hội (2)   Chương 134 : Từ trâu bò xã hội biến thành phú nhị đại là trải nghiệm dư thế lào? (1)   Chương 135 : Từ trâu bò xã hội biến thành phú nhị đại là trải nghiệm dư thế lào? (2)   Chương 136 : Không thể dùng mỹ nhân kế với tôi được à?   Chương 137 : Có phải ông chủ lớn của chúng ta trúng tà không? (1)   Chương 138 : Có phải ông chủ lớn của chúng ta trúng tà không? (2)   Chương 139 : Hạt giống linh thực thượng cổ (1)   Chương 140 : Hạt giống linh thực thượng cổ (2)   Chương 141 : Chỉ mấy câu nói mà đòi tôi trả 2000 á? Lỗ nặng rồi!   Chương 142 : Mẹ nó, sao hai chuyện này có thể liên quan đến nhau được vậy trời? (1)   Chương 143 : Mẹ nó, sao hai chuyện này có thể liên quan đến nhau được vậy trời? (2)   Chương 144 : Một bộ phận của cô ấy, vẫn còn ở lại bên trong căn phòng này (1)   Chương 145 : Một bộ phận của cô ấy, vẫn còn ở lại bên trong căn phòng này (2)   Chương 146 : Nữ quỷ nói cô ấy thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh đâu! (1)   Chương 147 : Lỗ hổng trong trật tự Thiên Đạo (1)   Chương 148 : Lỗ hổng trong trật tự Thiên Đạo (2)  
setting
Chương sau

 

Nếu như tiền chữa bệnh mà người bệnh khen thưởng.

Vậy thì đương nhiên cũng phải thừa nhận thay một bộ phận nhân quả.

Bởi vì Trương Ý Ninh là chủ tịch của Ma Âm cho nên gần nhất mới sẽ xui xẻo như vậy.

Ông ta hỏi thăm mấy cổ đông nhỏ khác.

Quả nhiên họ cũng là cách vài ngày sẽ gặp một số chuyện xui xẻo. Chỉ là không có xui xẻo quá đáng như ông ta mà thôi.

Sau khi xác định được là nguyên nhân này, Trương Ý Ninh không khỏi có chút cạn lời. Con mẹ nó đây hoàn toàn là trời giáng vận rủi mà.

Nếu như Từ Huyền nói sớm, có ai muốn lấy chút tiền khen thưởng đó của hắn đâu chứ...

Lúc này, một nữ thư ký đi vào từ bên ngoài, ghé sát bên tai ông ta hỏi: “Tổng giám đốc Trương, bây giờ tôi đẩy anh ra ngoài nhé?”

Trương Ý Ninh cảnh giác nói:

“Cô chậm một chút, nhất định phải cẩn thận đấy!”

“Tôi hiểu rồi!”

Nữ thư ký cẩn thận đẩy xe lăn, lúc nào cũng chú ý xem trên mặt đất có thứ gì đó cản đường hay không.

Két!

Đúng lúc này, một âm thanh không thích hợp chợt vang lên từ xe lăn.

Trong lòng Trương Ý Ninh nhất thời sinh ra một loại cảm giác không ổn, sắc mặt lập tức thay đổi kịch liệt! Một giây sau, xe lăn đột nhiên rơi rụng thành vô số mạnh nhỏ, ông ta té xuống đất.

Nữ thư ký và nhân viên đi ngang qua bên cạnh hốt hoảng mau chóng đỡ ông ta dậy.

“Định mệnh!”

Trương Ý Ninh triệt để không nói gì.

Cả người ông ta nằm liệt trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.

...

Trong phòng cố vấn tâm lý Thiên Cơ, Từ Huyền đang thong dong bố trí trận pháp.

Khác với trận pháp mà hắn bố trí lúc trước.

Để bố trí Tụ Linh trận cần phải hơi phức tạp hơn một ít. Từ Huyền cũng phải tốn không ít công sức mới bố trí xong.

“Hoàn thành!”

Từ Huyền mỉm cười.

Chỉ một thoáng, trong toàn bộ phòng cố vấn tâm lý dâng lên một cơn gió nhẹ.

Sau khi hình thành nên một vòng xoáy cỡ nhỏ, cơn gió nhẹ ấy lại dần dần biến mất.

Từ Huyền cảm nhận được linh khí trong không khí, lông mày hơi nhướng lên.

Hiệu quả thực tế của Tụ Linh trận này còn phải hơi thấp hơn dự đoán của hắn một ít.

Hơn nữa nguyên nhân giảm xuống đó còn không phải do yếu tố bản thân trận pháp.

Càng giống như bị lá chắn pháp tắc tồn tại tự nhiên nào đó trên thế giới này hạn chế hạn mức cao nhất của nồng độ linh khí.

Từ Huyền ngẩng đầu nhìn lên hư không, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Xem ra, có vẻ như thế giới này đang bị một tầng gông xiềng vô hình hạn chế.

Gông xiềng đó không chỉ hạn chế mỗi nồng độ linh khí mà còn bao gồm cả hạn mức tu vi cao nhất của bản thân người tu luyện, v.v… nữa.

“Hạn mức tu vi cao nhất của thế giới này cũng chỉ có thể tu luyện tới Luyện Khí Hóa Thần trung kỳ thôi sao?”

Từ Huyền nhìn hư không, như có điều suy nghĩ.

Bây giờ hắn đã là Luyện Khí Hóa Thần sơ kỳ viên mãn.

Khoảng cách đến Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ, còn có cả một cảnh giới nhỏ.

Đặt ở trên người tu sĩ khác, một đoạn tu vi này có khi phải tu luyện mấy nghìn năm mới có thể lấp đầy được. Còn đối với Từ Huyền thì phỏng chừng còn chưa đến thời gian mấy tháng.

Chờ đến lúc đó.

Nếu Từ Huyền muốn đột phá đến cảnh giới cao hơn thì phải đánh vỡ gông xiềng thiên địa này! Bằng không Luyện Khí Hóa Thần trung kỳ chính là điểm cuối cùng trên con đường tu luyện của hắn!

Làm sao để đánh vỡ gông xiềng thiên địa, đưa cho bất kỳ người nào khác thì đều là nan đề khiến người ta phải tuyệt vọng. Nhưng Từ Huyền lại không để ý chút nào.

Trên môi hắn lộ ra nụ cười mỉm: “Có chút thú vị.”

“Bác sĩ Từ!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền tới từ bên ngoài phòng cố vấn. Số 9 thuộc Cục quản lý linh dị xách theo cái rương bước vào từ ngoài cửa.

Từ Huyền mỉm cười nói: “Thật là trùng hợp.”

Số 9 sửng sốt: “Bác sĩ Từ, trùng hợp gì cơ?”

Từ Huyền mỉm cười, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Số 9 ù ù cạc cạc sờ sờ đầu.

Anh ta cũng không có hỏi tiếp, mà là đặt chiếc rương đang cầm trên tay xuống trước mặt Từ Huyền.

“Anh Từ, đây là thù lao của chuyện lần trước.”

“Toàn bộ trong đó đều là thứ anh muốn cả.”

Từ Huyền gật đầu: “Đi, để xuống đi.”

Số 9 nói rồi giao rương cho Từ Huyền. Sau đó vẻ mặt anh ta muốn nói rồi lại thôi.

Một lát sau, anh ta rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

“Anh Từ, tôi có thể hỏi anh muốn những thứ này để làm gì được không?”

“Những đồ chơi này, hình như đều không có ích gì cả mà?”

Lúc trước khi Từ Huyền đáp ứng Cục quản lý linh dị bắt người có đưa ra yêu cầu là muốn một ít hạt giống linh thực thượng cổ đã diệt chủng. Khi ấy sau khi lãnh đạo của Cục quản lý linh dị biết được thì đáp ứng hắn không chút do dự nào.

Hạt giống linh thực thượng cổ, nghe thì rất cao siêu đấy, nhưng thật ra thì căn bản không có ích gì hết.

 

Chương trước
Chương 139 : Hạt giống linh thực thượng cổ (1)  
Chương 129 : Chết rồi vẫn còn hận anh (1)   Chương 130 : Chết rồi vẫn còn hận anh (2)   Chương 131 : Thế mà lại có người dám nói mình mắc bệnh trầm cảm trước mặt Từ Huyền!   Chương 132 : Lúc còn bé học tập cho giỏi, trưởng thành thì biến thành trâu bò cho xã hội (1)   Chương 133 : Lúc còn bé học tập cho giỏi, trưởng thành thì biến thành trâu bò cho xã hội (2)   Chương 134 : Từ trâu bò xã hội biến thành phú nhị đại là trải nghiệm dư thế lào? (1)   Chương 135 : Từ trâu bò xã hội biến thành phú nhị đại là trải nghiệm dư thế lào? (2)   Chương 136 : Không thể dùng mỹ nhân kế với tôi được à?   Chương 137 : Có phải ông chủ lớn của chúng ta trúng tà không? (1)   Chương 138 : Có phải ông chủ lớn của chúng ta trúng tà không? (2)   Chương 139 : Hạt giống linh thực thượng cổ (1)   Chương 140 : Hạt giống linh thực thượng cổ (2)   Chương 141 : Chỉ mấy câu nói mà đòi tôi trả 2000 á? Lỗ nặng rồi!   Chương 142 : Mẹ nó, sao hai chuyện này có thể liên quan đến nhau được vậy trời? (1)   Chương 143 : Mẹ nó, sao hai chuyện này có thể liên quan đến nhau được vậy trời? (2)   Chương 144 : Một bộ phận của cô ấy, vẫn còn ở lại bên trong căn phòng này (1)   Chương 145 : Một bộ phận của cô ấy, vẫn còn ở lại bên trong căn phòng này (2)   Chương 146 : Nữ quỷ nói cô ấy thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh đâu! (1)   Chương 147 : Lỗ hổng trong trật tự Thiên Đạo (1)   Chương 148 : Lỗ hổng trong trật tự Thiên Đạo (2)  
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.26215 sec| 2432.984 kb